Duyên Kiếp Ta Đành Xa Cách by Khoi Vinh Lyrics
Bóng dáng xưa đâu rồi
Giờ này sao mỗi anh ngồi
Bên hiên nhà tranh mình anh với gió
Có chút hương bên thềm
Hòa vào trong tiếng mưa đêm dài
Giờ cô liêu chỉ mỗi anh còn ai
Hứa sẽ bên nhau hoài
Mà giờ em bước đi
Mưa rơi ướt mềm
Em đi không câu từ giã
Hứa sẽ không mong chờ
Nhìn người tan bóng trong sương mờ
Mà con tim vẫn nhói đau
Trong từng đêm mơ
Nhìn nơi dòng sông anh vẫn trông
Đò đưa biệt ly anh vẫn mong
Bao nhiêu yêu thương ngày nào bên nhau
Mà giờ cô đơn mỗi đêm thâu
Chiều mưa nhẹ rơi trên mái tranh
Hoàng hôn người xa xa cách anh
Nơi đây tiếng lòng ngày đêm thở than
Riêng mình anh mang
Tấm thân này ai thấu
Người theo gió mây về đâu
Hứa thương đến cuối đời
Mà giờ nơi đây tim này nhói đau
Có lẽ là duyên số
Đã chia cách ta lìa xa muôn đời
Bóng trăng khuya mờ
Trách ai đâu ngờ ngày người thờ ơ
Buông bàn tay em nào hay
Men sầu cay đang bủa vây
Do người thay đổi lòng hay
Do phận anh cơ hàn đây
Bóng trăng mờ có ai ngờ
Một ngày em thờ ơ
Là vì ai mà
Đêm mơ hằng mong
Vẫn đợi trông em về không
Dẫu rằng không sao vẫn trông
Nỗi lòng sâu lấy gì đong
Đứt tơ hồng
Vậy hỏi duyên có nối lại được không
Nhìn nơi dòng sông anh vẫn trông
Đò đưa biệt ly anh vẫn mong
Bao nhiêu yêu thương ngày nào bên nhau
Mà giờ cô đơn mỗi đêm thâu
Chiều mưa nhẹ rơi trên mái tranh
Hoàng hôn người xa xa cách anh
Nơi đây tiếng lòng ngày đêm thở than
Riêng mình anh mang
Tấm thân này ai thấu
Người theo gió mây về đâu
Hứa thương đến cuối đời
Mà giờ nơi đây tim này nhói đau
Có lẽ là duyên số
Đã chia cách ta lìa xa muôn đời
Bóng trăng khuya mờ
Trách ai đâu ngờ ngày người thờ ơ
Vì sao em đành bỏ quên
Bao nhiêu câu hứa ban đầu
Để giờ anh ôm niềm đau
Chôn sâu nơi này ai thấu
Vì sao em gửi lại anh
Bao nhiêu cay đắng u sầu
Sao em quên hẹn trầu cau
Em ơi em giờ chốn đâu
Tấm thân này ai thấu
Người theo gió mây về đâu
Hứa thương đến cuối đời
Mà giờ nơi đây tim này nhói đau
Có lẽ là duyên số
Đã chia cách ta lìa xa muôn đời
Bóng trăng khuya mờ
Trách ai đâu ngờ ngày người thờ ơ
Giờ này sao mỗi anh ngồi
Bên hiên nhà tranh mình anh với gió
Có chút hương bên thềm
Hòa vào trong tiếng mưa đêm dài
Giờ cô liêu chỉ mỗi anh còn ai
Hứa sẽ bên nhau hoài
Mà giờ em bước đi
Mưa rơi ướt mềm
Em đi không câu từ giã
Hứa sẽ không mong chờ
Nhìn người tan bóng trong sương mờ
Mà con tim vẫn nhói đau
Trong từng đêm mơ
Nhìn nơi dòng sông anh vẫn trông
Đò đưa biệt ly anh vẫn mong
Bao nhiêu yêu thương ngày nào bên nhau
Mà giờ cô đơn mỗi đêm thâu
Chiều mưa nhẹ rơi trên mái tranh
Hoàng hôn người xa xa cách anh
Nơi đây tiếng lòng ngày đêm thở than
Riêng mình anh mang
Tấm thân này ai thấu
Người theo gió mây về đâu
Hứa thương đến cuối đời
Mà giờ nơi đây tim này nhói đau
Có lẽ là duyên số
Đã chia cách ta lìa xa muôn đời
Bóng trăng khuya mờ
Trách ai đâu ngờ ngày người thờ ơ
Buông bàn tay em nào hay
Men sầu cay đang bủa vây
Do người thay đổi lòng hay
Do phận anh cơ hàn đây
Bóng trăng mờ có ai ngờ
Một ngày em thờ ơ
Là vì ai mà
Đêm mơ hằng mong
Vẫn đợi trông em về không
Dẫu rằng không sao vẫn trông
Nỗi lòng sâu lấy gì đong
Đứt tơ hồng
Vậy hỏi duyên có nối lại được không
Nhìn nơi dòng sông anh vẫn trông
Đò đưa biệt ly anh vẫn mong
Bao nhiêu yêu thương ngày nào bên nhau
Mà giờ cô đơn mỗi đêm thâu
Chiều mưa nhẹ rơi trên mái tranh
Hoàng hôn người xa xa cách anh
Nơi đây tiếng lòng ngày đêm thở than
Riêng mình anh mang
Tấm thân này ai thấu
Người theo gió mây về đâu
Hứa thương đến cuối đời
Mà giờ nơi đây tim này nhói đau
Có lẽ là duyên số
Đã chia cách ta lìa xa muôn đời
Bóng trăng khuya mờ
Trách ai đâu ngờ ngày người thờ ơ
Vì sao em đành bỏ quên
Bao nhiêu câu hứa ban đầu
Để giờ anh ôm niềm đau
Chôn sâu nơi này ai thấu
Vì sao em gửi lại anh
Bao nhiêu cay đắng u sầu
Sao em quên hẹn trầu cau
Em ơi em giờ chốn đâu
Tấm thân này ai thấu
Người theo gió mây về đâu
Hứa thương đến cuối đời
Mà giờ nơi đây tim này nhói đau
Có lẽ là duyên số
Đã chia cách ta lìa xa muôn đời
Bóng trăng khuya mờ
Trách ai đâu ngờ ngày người thờ ơ