Đành Lòng Sao by Anh Rng Lyrics
Đành lòng sao em mà quên ngày mưa ngày nắng
Che đầu qua ngày giông ngày gió
Dãi dầu ôm lấy nhau nói sao cũng đành mà giờ
Bạc vàng xa hoa phù du nặng hơn tình nghĩa
Chia sợi duyên người bên một nữa
Đứt đoạn sao nói yêu nói thương người ơi
Đành lòng mà quên đành lòng mà đi
Đành lòng...mà người chạy theo ai giàu sang rồi quên
Gió sương có nhau ấy mà theo ai cho ngọc cho ngà
Đành lòng như chưa từng quen từng biết
Đành lòng...giờ mình nhìn như hai người dưng làm ngơ
Có khi tóc hai mái đầu nỗi đau vẫn không hề vơi
Trăng vẫn trôi... vẫn sáng... người phũ phàng... dẫn lối...
Đem theo nỗi nhớ... quên đi câu thề... ai khi xưa... từng đã nói...
Phải duyên... phải kiếp... thì mình tìm về...
Gấm lụa có gì mà mê... đời thêu thân tự bay vào bể...
Trách làm sao... đời bạc thế...
Chắc vẫn còn mong... bên kia sông... bóng chàng nhà thơ làm họa sĩ...
Vẽ nét mực vàng... ảnh nàng trong tranh...
Trên tay cầm nâng hoa mạ rỉ... đôi nét thân trầm ... tô đậm cảm xúc... cặp mắt hướng về chàng xa xâm...
Chạnh lòng chàng nghỉ nguyện ước duyên tình... nữ phụ có chờ được trăm năm
Bạc vàng xa hoa phù du nặng hơn tình nghĩa
Chia sợi duyên người bên một nữa
Đứt đoạn sao nói yêu nói thương người ơi
Đành lòng mà quên đành lòng mà đi
Đành lòng...mà người chạy theo ai giàu sang rồi quên
Gió sương có nhau ấy mà theo ai cho ngọc cho ngà
Đành lòng như chưa từng quen từng biết
Đành lòng...giờ mình nhìn như hai người dưng làm ngơ
Có khi tóc hai mái đầu nỗi đau vẫn không hề vơi
Giờ người phụ tình mình cầu điều mộng vàng
Phận bần hèn nghèo nàn thì làm gì người màn
Thà là từ đầu đừng...hẹn lời bạc đầu
Nói sao có sao cớ sao thế sao cũng đành vậy mà
Còn lại gì chỉ còn lại một mình một mình
Còn lại gì chỉ còn lại cuộc tình nhạt nhòa
Trách thân phận mình
Đôi tay lắm lem sao nếu giữ nhành hoa
Đành lòng mà quên đành lòng mà đi
Đành lòng...mà người chạy theo ai giàu sang rồi quên
Gió sương có nhau ấy mà theo ai cho ngọc cho ngà
Đành lòng như chưa từng quen từng biết
Đành lòng...giờ mình nhìn như hai người dưng làm ngơ
Có khi tóc hai mái đầu nỗi đau vẫn không hề vơi
Che đầu qua ngày giông ngày gió
Dãi dầu ôm lấy nhau nói sao cũng đành mà giờ
Bạc vàng xa hoa phù du nặng hơn tình nghĩa
Chia sợi duyên người bên một nữa
Đứt đoạn sao nói yêu nói thương người ơi
Đành lòng mà quên đành lòng mà đi
Đành lòng...mà người chạy theo ai giàu sang rồi quên
Gió sương có nhau ấy mà theo ai cho ngọc cho ngà
Đành lòng như chưa từng quen từng biết
Đành lòng...giờ mình nhìn như hai người dưng làm ngơ
Có khi tóc hai mái đầu nỗi đau vẫn không hề vơi
Trăng vẫn trôi... vẫn sáng... người phũ phàng... dẫn lối...
Đem theo nỗi nhớ... quên đi câu thề... ai khi xưa... từng đã nói...
Phải duyên... phải kiếp... thì mình tìm về...
Gấm lụa có gì mà mê... đời thêu thân tự bay vào bể...
Trách làm sao... đời bạc thế...
Chắc vẫn còn mong... bên kia sông... bóng chàng nhà thơ làm họa sĩ...
Vẽ nét mực vàng... ảnh nàng trong tranh...
Trên tay cầm nâng hoa mạ rỉ... đôi nét thân trầm ... tô đậm cảm xúc... cặp mắt hướng về chàng xa xâm...
Chạnh lòng chàng nghỉ nguyện ước duyên tình... nữ phụ có chờ được trăm năm
Bạc vàng xa hoa phù du nặng hơn tình nghĩa
Chia sợi duyên người bên một nữa
Đứt đoạn sao nói yêu nói thương người ơi
Đành lòng mà quên đành lòng mà đi
Đành lòng...mà người chạy theo ai giàu sang rồi quên
Gió sương có nhau ấy mà theo ai cho ngọc cho ngà
Đành lòng như chưa từng quen từng biết
Đành lòng...giờ mình nhìn như hai người dưng làm ngơ
Có khi tóc hai mái đầu nỗi đau vẫn không hề vơi
Giờ người phụ tình mình cầu điều mộng vàng
Phận bần hèn nghèo nàn thì làm gì người màn
Thà là từ đầu đừng...hẹn lời bạc đầu
Nói sao có sao cớ sao thế sao cũng đành vậy mà
Còn lại gì chỉ còn lại một mình một mình
Còn lại gì chỉ còn lại cuộc tình nhạt nhòa
Trách thân phận mình
Đôi tay lắm lem sao nếu giữ nhành hoa
Đành lòng mà quên đành lòng mà đi
Đành lòng...mà người chạy theo ai giàu sang rồi quên
Gió sương có nhau ấy mà theo ai cho ngọc cho ngà
Đành lòng như chưa từng quen từng biết
Đành lòng...giờ mình nhìn như hai người dưng làm ngơ
Có khi tóc hai mái đầu nỗi đau vẫn không hề vơi